Review Bà nội Gang- xto - Cuốn sách dành cho mọi thế hệ

Vừa qua, tôi đã đặt mua sách “Bà Nội Găngxtơ” của Nhã Nam. Tôi thích đặt sách online nên việc xem trước được những nội dung trọng yếu là hoàn toàn không thể. Nhưng cũng chính vì điều đó mà tôi cảm thấy mình bị kích thích và muốn khám phá câu chuyện mà David Walliams vẽ ra.

Câu chuyện bắt đầu với việc cậu bé Ben phát hiện ra bà nội mình, người mà cậu cứ tưởng là nhàm chán vì bà chỉ toàn ăn bắp cải, đọc sách và chơi xếp chữ suốt ngày, lại là một tên trộm nữ trang quốc tế. Và bà đang lên kế hoạch trộm bộ Báu vật hoàng gia được canh giữ trong tháp London. Và Ben đã xin được bà cho tham gia vào kế hoạch này. Nhưng mọi chuyện không diễn ra như dự tính. Và nhờ thế mà Ben phát hiện ra sự thật về toàn bộ chuyện này.
"Bà nội găngxtơ" là một cuốn sách vô cùng hài hước, có thể khiến bạn cười lăn cười bò từ đầu đến cuối truyện, bởi cách viết dí dỏm cùng những tình huống bất ngờ và hài hước, nhất là khi nó được viết bởi một diễn viên hài. Nhưng cuốn sách này không chỉ đem đến tiếng cười mà còn có cả những giọt nước mắt. Bà nội của Ben đã cố hết sức để khiến đứa cháu trai của mình không nghĩ mình nhàm chán nữa, để được có thêm thời gian ở bên cháu mình cho đến phút cuối cuộc đời. Và cậu nhóc Ben, khi vừa hiểu ra mong muốn của bà, thì lại không còn có thể gặp bà nữa. "Bà nội găngxtơ" chính là một cuốn sách như thế, một cuốn sách có thể khiến bạn cười và khóc.


Các bạn nên đọc cuốn sách này ““Bà Nội Găngxtơ” của David Walliams do Nhã Nam phát hành để hiểu được việc cần trân trọng và gần gũi với người lớn tuổi trong gia đình như thế nào. Cuốn sách được viết bằng một giọng văn hài hước nhưng không kém phần nhân văn và xúc động. Người cao tuổi cần được quan tâm nhiều hơn, đừng vội kết luận là mình không yêu họ chỉ vì họ nhàm chán. Nhàm chán thật sự là khi chúng ta không hiểu hết được họ, không mở lòng lắng nghe họ và bỏ qua những điều mà họ muốn chia sẻ với chúng ta.

Tôi gặp không ít người lớn tuổi và trong đó có chính ông bà của tôi. Các cụ thường lặp đi lặp lại điều mình đã hỏi, đã nói, luôn hỏi chúng ta về những điều bình thường mà bản thân chúng ta không muốn nghe đến. Để rồi khi bị hỏi quá nhiều, lười trả lời thì lại bỏ đi để mặc họ với những câu hỏi chưa bao giờ được trả lời. Họ chỉ muốn chia sẻ, hiểu con cháu của mình, còn bạn, những người trẻ tuổi, bạn đã thật sự muốn hiểu và quan tâm họ chưa?

Review Ông già và biển cả - Hamingway

Ông già và biển cả  là tác phẩm nổi tiếng và là một trong những đỉnh cao trong sự nghiệp sáng tác của Ernest Hemingway. Cuốn sách viết về cuộc hành trình đơn độc nhọc nhằn của ông lão già nua để thực hiện một khát vọng chinh phục lớn lao như minh chứng cho một chân lý của cuộc đời: “Con người có thể bị huỷ diệt nhưng không thể bị đánh bại”

Ông già và biển cả kể về chuyến ra khơi lần thứ … của một ông lão đánh cá già, mà vẻ bề ngoài đã già cỗi và yếu ớt, nhưng một sức mạnh phi thường từ con người này. Một sức mạnh được tạo nên từ kinh nghiệm, tuổi tác, ý chí, sự lạc quan, niềm tin vững chắc. Và trên hết, là sự liều lĩnh dám đánh đổi tất cả vì nhiệt huyết luôn cháy bỏng. Sự yêu nghề đến mức có thể hy sinh mạng sống để đạt được một thành quả vô giá. Nhưng thành quả ấy mau chóng bị phá vỡ một cách bất ngờ và đau đớn, như những thứ đẹp đẽ có khoảng thời gian tồn tại ngắn ngủi. Ông lão đành phải từ bỏ thứ thành quả phải đánh bằng tất cả những nỗ lực đã vượt qua giới hạn của con người. Nhưng sự kiêu hãnh đó vẫn mãi luôn tồn tại ở trong từng con chữ, trong từng trang sách, và trong cả những suy ngẫm của những ai đã đọc nó.
Review Ông già và biển cả

Xây dựng hình tượng ông lão Santiago và con cá kiếm, Hemingway muốn đề cao vẻ đẹp ẩn chứa bên trong mối quan hệ giữa thiên nhiên và con người. Đây là điều đặc biệt làm nên sức hút của tác phẩm. Chúng ta cần phải chinh phục tự nhiên nhưng cũng không quên sống hài hoà và yêu mến. Santiago từng gọi con cá kiếm là “người anh em”, dù là đối thủ nhưng ông lão vẫn luôn luôn tôn trọng và khâm phục sức mạnh của nó. Ở điểm này, nhà văn đạt từng giải Nobel còn khơi gợi một “phần chìm” quan trọng trong “Nguyên lý tảng băng trôi”: “Thừa nhận vẻ đẹp cũng như hành động không thể khác của đối thủ nói riêng và con người nói chung là thái độ cần thiết để chúng ta giữ thăng bằng trong cuộc sống, để tránh nhìn đời, nhìn người phiến diện, để biết cảm thông và chia sẻ với người khác hơn”…

Xem thêm 
 Nhà văn đã gửi đến người đọc thông điệp rằng: “Con người được sinh ra không phải để dành cho thất bại. Con người có thể bị huỷ diệt nhưng không thể bị đánh bại”. Con người luôn kiên cường vững chí, quả quyết dũng cảm, hết lòng vì lý tưởng cuộc sống, tuy rằng đứng trước thiên nhiên, con người ta thật yếu đuối nhỏ bé, và đôi lúc cũng gặp trắc trở, nhưng nhất định không được bỏ cuộc, một ngày còn cố gắng thì vẫn sẽ có cơ hội để thành công, sự cố gắng ấy chính là hành động để chứng minh năng lực cũng như giá trị tồn tại của mỗi con người trong cuộc đời này.

Review Cô dâu đen- Câu truyện trinh thám ly kì

Cô dâu đen  là cuốn truyện trinh thám khá lạ. 
Bốn vụ án mạng đã xảy ra. Bốn người đàn ông bị chết bởi bốn cách khác nhau. 
Trước khi họ bị chết không biết tình cờ hay cố ý mà họ đều gặp một người phụ nữ bí ẩn. 
Cô ta vô cùng xinh đẹp, thông minh, sắc sảo nhưng vô cùng bí ẩn. Họ bị thu hút bởi cô. Họ không hề quen biết cô.
Vậy tại sao họ đều bị chết sau khi gặp cô. Người phụ nữ bí ẩn này là ai? Cô có liên quan gì tới những người đàn ông bị giết? Động cơ gây án là gì?
Là tác phẩm mở màn cho thời kỳ huy hoàng của Woolrich, Cô dâu đen không hoàn toàn là cuốn tiểu thuyết trinh thám đen thông thường mà còn mang giá trị nghệ thuật. Cuốn tiểu thuyết không tập trung khai thác những yếu tố giật gân, gây sốc mà khai thác vào cốt truyện, lời thoại và việc “đặc tả” nhân vật – cô gái xinh đẹp tựa nữ thần nhưng lại luôn mặc áo cưới và khăn mạng che mặt màu đen.
Cô Dâu Đen - đúng như cái tên của nó là một câu chuyện nhuốm màu đen tối. Tội ác, chết chóc, báo thù và công lý. Tất cả cuốn sách có thể gói gọn trong từng ấy câu. Thế nhưng trên nền một câu chuyện đơn giản tác giả lại có thể viết lên cả một tác phẩm ghi dấu ấn sâu đậm trong dòng văn chương ông theo đuổi. Quả thực điều này không dễ dàng.
Review Cô dâu đen

Truyện mở đầu rất lặng lẽ, cảm khái, như một khúc nhạc du dương: “... Đôi bờ vai trắng ngần nhô cao trên bộ váy đen nhiều lớp đã làm tan biến bầu không khí lãng mạn trong ngày cưới...”, cùng vẻ đẹp thanh nhã đó là ánh mắt lạnh lùng hình viên đạn với khuôn mặt kiều diễm sẽ làm tim bạn đóng băng khi chiêm ngưỡng nó. Cô len lỏi, lảng tránh, giễu cợt làm nản lòng các quý ông trong bữa tiệc cưới. Để rồi cái chết đến thật bất ngờ chớp nhoáng nhanh điện xoẹt.
Cô đến và đi trong gió, rất điềm tĩnh, tự tin để lại bao nhiêu nỗi hoài nhớ. Cô đẹp mơ màng, quyến rũ chết người, một cái chết ngọt lịm tỏa ra từ vẻ đẹp mê hồn của nữ thần băng giá
Cô tôn trong trực giác, vì vậy mà may mắn luôn mỉm cười với cô; ra tay rất chậm dãi, ung dung, thư thái, mạnh mẽ một cách lặng lẽ. Cô luôn tìm kiếm săn đuổi một cách kiên định bằng đôi mắt xanh biếc, sâu thẳm và sắc bén liếc nhìn như tia X làm tan biến tất cả. Với cô có những thứ chỉ được đổi bằng tính mạng.
Vẫn là những vụ giết người quỷ khóc thần sầu làm cho thanh tra Wanger lực bất tòng tâm, ảo não suy tư ròng rã mấy năm trời theo đuổi. Mỗi lần cô xuất hiện thì cái chết đến mà không báo trước, tuy tàn nhẫn nhưng cô xuống tay rất đẳng cấp rất đẹp
Lối viết cũng rất lạ khi bạn biết hung thủ là người phụ nữ bí ẩn nhưng lại không tìm ra đâu là động cơ gây án, tại sao cô ta lại hành động như vậy? Cô ta thoáng xuất hiện trước khi các nạn nhân bị chết nhưng cũng lại biến mất một cách đầy bí ẩn như chưa hề có bóng dáng mình ở đó.
Xem thêm


Review Người trộm bóng của Marc Levy


Sẽ thế nào khi một ngày nào đó, quay về căn nhà nhỏ mà thiếu đi bóng dáng người mình thương yêu nhất? Chúng ta hiểu được cảm xúc ấy khi đọc sách Người trộm bóng của Marc Levy. Một câu chuyện xuất sắc về tình yêu nồng nàn, tình bạn khăng khít , ý thức trách nhiệm gia đình của tình mẹ con và tình đầu viên mãn.
Câu chuyện Người trộm bóng mở ra với nhân vật một cậu bé có biệt tài lẻn vào bóng của tất cả những người mà cậu gặp: bạn bè, địch thủ, những người mà cậu yêu mến, từ Luc - cậu bạn chí thân, con trai người thợ làm bánh cho đến Marquez, tình địch đáng gờm nhất và Elisabeth, cô bạn gái xinh xắn đáng yêu cùng lớp... Mỗi lần như thế, những cái bóng đều tiết lộ với cậu một điều bí mật. Dù không cố ý, cậu bé vẫn đoán biết những giấc mơ, những hy vọng, những buồn lo mà người khác hằng giấu kín. Có lúc cậu bé đã bối rối không biết phải làm gì với khả năng đặc biệt này. Và rồi, cậu nhanh chóng hiểu rằng cậu chỉ có thể sử dụng khả năng đó để giúp những người thân tìm ra con đường hạnh phúc cho riêng mình...
Review Người trộm bóng

Trong một kỳ nghỉ hè, cậu bé đã gặp Cléa, cô bé câm và điếc nhưng lại có thể vẽ nên những từ thật đẹp trên bầu trời chỉ nhờ một cánh diều. Cái bóng của Cléa cũng đặc biệt như chính chủ nhân của nó, đã tiết lộ với cậu bé những điều cậu không thể quên...Thời gian trôi đi, nhân vật Người trộm bóng đã trở thành sinh viên trường Y. Liệu năng lực đoán biết điều có thể mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh cậu, như Sophie, cô bạn gái muốn được yêu thật nhiều, hay Luc, người bạn chí thân muốn thay đổi vận mệnh cha truyền con nối, có còn tồn tại? Và chính Người trộm bóng, liệu cậu có biết nơi hạnh phúc đang chờ đợi mình?
Mình thích hình ảnh cái bóng, vậy nên chi tiết chàng trai trong truyện có năng lực đặc biệt với những chiếc bóng không chỉ của mình mà còn của những người khác khiến mình đọc sách đến những trang cuối cùng. Thú thực là mình đã e dè khá nhiều khi đọc lời nhận xét ở trang bìa với 2 chữ viết hoa in màu “TÌNH YÊU”. Có điều, mình cái khiến mình thấy ko hẳn quá lãng phí đi chọn Marc Levy 1 lần nữa ấy là tình mẹ. Có những câu chuyện bình thường giản đơn thôi nhưng khi người đọc thấy có liên hệ ít nhiều với bản thân, họ sẽ thấy sự đồng cảm. Tình bạn, tình thân, ( chứ chưa phải tình yêu) khiến mình mềm lòng hơn với những trang sách.

Gấp cuốn sách lại bản thân có một điều thấy thấm thía, mỗi người đều là một thế giới cô độc, chúng ta đều luôn mong muốn tìm thấy, chỉ cần một người thôi, có thể lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng mình.

Review Lá thư hè - Những điều đẹp nhất nước Pháp

" Lá thư hè" là cuốn sách mở ra một nước Pháp xinh đẹp, thơ mộng, với con người, tình yêu và cái đẹp. Lối kể chuyện kinh điển cùng cái nhìn từ người thứ ba đã giúp Alphonse Daudet tạo được sức hút cho riêng mình. Cả cuốn sách như  như một mạch nước nhỏ trong trẻo, tinh khiết, đâu đó len lỏi, tưới mát tâm hồn người đọc.
Lá thư hè là tập hợp những câu chuyện về phong cảnh và con người xứ Provence xinh đẹp. Alphonse Daudet đã bỏ Paris hoa lệ, về sống trong một chiếc cối xay gió và viết nên những trang văn thấm đẫm tình yêu với con người, xứ sở.
"Lá thư hè" gồm 19 truyện ngắn, trong đó mỗi câu chuyện đều dàn trải với độ dài ngang nhau. Truyện dài nhất là "Con la của giáo hoàng" nhưng truyện mà mình yêu thích nhất lại là "Những vì sao". Có lẽ vì nó đã đặc tả được những mộng mơ, lãng mạn đúng chất văn phong Pháp, có lẽ vì nó đã vẽ ra một khung trời đêm huyền ảo trên một cao nguyên và vẽ ra một tình yêu nhẹ nhàng giữa anh chàng mục đồng với cô con gái chủ nhà. Cô gái bé nhỏ ấy trong một lần mang thức ăn lên cho mục đồng đã bị lạc đường về nhà giữa đêm khuya, vì sợ hãi nên cô đã quay lại chỗ chàng trai. Còn với anh chàng mục đồng, màn đêm đối với anh thật quá quen thuộc. Họ đã cùng ngồi trên cao nguyên để ngắm những vì sao trên trời. Chàng mục đồng đã thỏa được mong ước gặp cô gái từ rất lâu, và giờ đây đối với anh một trong những vì sao đẹp và tinh tú nhất bầu trời đã đậu vào vai. Chất thơ trong sáng tác của Alphonse Daudet thật tinh vi và tuyệt vời.
Review Lá thư hè

"Lá thư hè" còn rất nhiều những câu chuyện và chủ đề khác nhau khiến người đọc không ngừng xuýt xoa. Đến với "Lá thư hè", một thế giới mới cứu rỗi những linh hồn hiện ra lôi cuốn người đọc chìm đắm vào một miền quê nước Pháp với những câu chuyện lãng mạn pha đầy hài hước.
Có thể nói đây là một quyển sách làm nhẹ những nỗi đau và đôi khi là những trăn trở, châm biếm vào thời cuộc: Những người tu hành quan tâm đến lợi ích cá nhân hơn đời sống cộng đồng. Những hi sinh và mất mất của người lao động nghèo lại không được vinh danh xứng đáng mà nhiều khi họ phải trả bằng chính mạng sống của mình, sự mù quáng trong tình yêu và những hoài niệm tuổi trẻ...
Những "Lá thư hè" cũng qua đó cho người ta thấy tác giả dường như chạy trốn bản thân mình... Chạy trốn khỏi Paris mà vẫn luôn nghĩ về nơi đó... sống ở một nơi yên tĩnh có khiến lòng được bình yên?

Review Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya

Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya là câu chuyện rất dung dị và đáng yêu mang màu sắc nhẹ nhàng, tươi sáng. Tác phẩm này là của bậc thầy trong thể loại truyện trinh thám Nhật Bản - Higashino Keigo. Ông cũng là tác giả của Bạch Dạ Hành, Phía sau nghi can X nổi đình nổi đám ở Việt Nam.

Mặc dù cùng tác giả với các cuốn sách như “Bí mật của Naoko”; “Bạch Dạ Hành” và “Phía sau nghi can X”, nhưng “Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya” lại có một mạch truyện hoàn toàn khác. Nó giống như một đợt sóng dịu nhẹ giữa màu tà dương đang buông xuống, để thõng lại trong tâm hồn người đọc một chút gì đó ấm áp của ánh dương, lại có một chút tiếc thương vô hạn.
Review Điều kì diệu cuả tiệm tạp hóa Namiya

Nội dung Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namya là về nhóm 3 người bạn trẻ thất nghiệp hận đời quyết định đi trộm của một nhà giàu, sau đó thì trên đường bỏ trốn chạy vào trú tạm ở Tiệm tạp hóa Namiya – một tiệm tạp hóa cũ kĩ bị bỏ không. Trong lúc loay hoay ở tiệm thì đã phát hiện ra một điều bí mật – đó là thời gian bên trong tiệm và bên ngoài tiệm trôi tốc độ không giống nhau. Đơn giản hóa thì cũng chỉ là câu chuyện quá khứ- tương lai gặp được nhau thôi, nhưng dưới ngòi bút của Keigo thì nó không đơn giản như vậy. Những mối quan hệ, những con người độc lập cứ đan xen vào nhau, rối rắm, duyên nợ. Đến tận những trang gần cuối, bạn vẫn phải thốt lên: Kì diệu! Từ những nhân vật khởi nguồn cho duyên nợ những ngày xa xôi vô cùng ở quá khứ, qua rất nhiều thế hệ, đến những nhân vật cuối cùng, tất cả đều liên kết với nhau chặt chẽ, giống như một sợi dây thừng hai sợi cứ bện chặt vào nhau.

Vẫn là những mẩu chuyện của nhiều nhân vật ban đầu tưởng như chẳng liên quan gì đến nhau, sau đó dần dần càng tiến gần vào với trọng tâm truyện. Không gian, thời gian tuy bị đảo đi đảo lại rất nhiều, rất nhanh, nhưng không bị rối rắm, rất thu hút muốn đọc tiếp xem bởi vì sao đang nói chuyện này lại…xọ sang chuyện kia. Càng đọc, càng thấy sự bí ẩn xuyên suốt câu chuyện ấy thực ra đều bắt đầu bởi vì một chữ “duyên”. Không khí trong truyện tuy cơ bản là diễn ra trong một đêm rạng sáng, thời gian ngừng trôi, nhưng không đem lại lạnh lẽo mà ngược lại.


Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya ” đã không biến thành một câu chuyện cổ tích hoang tưởng mà vẫn khiến người ta thấy hơi hơi hạnh phúc, và có hơi hơi một tí tin vào cái gọi là “điều kì diệu” trong cuộc sống này….

Review Hachiko: Chú chó đợi chờ - Câu chuyện sự trung thành

Hình tượng một chú chó luôn kiên cường và trung thành có lẽ đã quá quen thuộc với chúng ta. Nhưng hình ảnh chú chó Hachiko trong Hachiko:Chú chó đợi chờ lại như một ánh lửa nhen nhóm giữa bầu trời đang âm u. Chú chó được coi là biểu tượng của lòng trung thành ở đất nước Nhật Bản. Qua câu chuyện chúng ta cũng thấy được Chưa bao giờ mà mối liên hệ sâu sắc giữa người và một chú chó được thể hiện sâu sắc như thế.
Hachiko là một chú chó akita sinh ra tại một trang trại gần Odate, cách thủ đô Tokyo năm trăm ki lô mét. Khi được vài tháng tuổi nó đã được đưa tới tận thành phố Tokyo để sinh sống trong ngôi nhà của giáo sư Eisaburo Ueno tại quận Shibuya gần một năm rưỡi cho đến khi giáo sư mất vào năm 1925 vì bị tai biến mạch máu não trong khi đang diễn giảng tại trường Đại học Tokyo.
Kể từ khi nhận nuôi Hachiko, sáng sáng ông giáo sư lại cùng chú chó đến nhà ga & ông bước lên tàu đi đến đại học Todai, sau đó 5h chiều ông lại trở về, gõ thanh ba toong xuống đất từ toa tàu và thấy ngay Hachiko đang đợi ở đó. Còn với Hachiko, trong suốt một năm rưỡi đầu tiên kể từ lúc sinh ra, chạy như bay ra bến tàu lúc 5h rưỡi đã trở thành công việc mỗi ngày của nó. Nhưng rồi vị giáo sư chết trong khi giảng dạy và chưa kịp trở về, và Hachiko thì không biết điều đó, nó vẫn chờ đợi ông tại nhà ga mỗi ngày.
Review Hachiko: Chú chó đợi chờ

Hachiko đã trải qua mười năm chờ đợi ông giáo sư. Ngày ngày cứ đúng 5 giờ rưỡi, nó đứng ở nhà ga để chờ ông giáo sư bước xuống tàu. Ngày này qua tháng khác, năm này qua năm khác, dù mưa gió tuyết lạnh hay trưa hè nắng chói, vẫn là Hachiko chờ giáo sư…
“Cứ như vậy, một năm mới bắt đầu, và Hachiko luôn bắt đầu một ngày mới, một tháng mới và một năm mới theo cùng cách như vậy. Khi đêm đến, nó quay về bên dưới toa tàu cũ, nằm giữa những đường ray sắt, nhắm mắt lại và mơ. Nó mơ thấy những buổi đi dạo ở công viên Yoyogi, mơ về những con bướm và giáo sư Eisaburo, về những cây anh đào đang nở hoa và những bài ca với giai điệu vui vẻ, nhưng chủ yếu nó mơ thấy lúc ông giơ tay thật cao chào nó và nói với nó hãy đợi ông ở đấy, tại ga Shibuya, cho đến khi ông trở về.”
Vì sao một chú chó lại trung thành tới vậy, bền bỉ tới vậy. Có lẽ Hachiko thấu hiểu được tình yêu thương của ông giáo sư đã dành cho nó và nó muốn đền đáp bằng lòng chung thuỷ, sự bền bỉ tới tận hơi thở cuối cùng.
Chú hoàn toàn xứng đáng được dựng tượng để tưởng nhớ và trở thành biểu tượng của nhà ga cũng như lòng trung thành của mình.

Hachiko: Chú chó đợi chờ là một phim tâm lý mẫu mực, không quá sâu sắc, không quá ấn tượng, nên có thể không đủ hấp dẫn để thu hút bạn theo dõi hết bộ phim. Nhưng những khung hình đẹp chầm chậm, những bản nhạc dịu nhẹ và một câu chuyện cảm động có thể sưởi ấm trái tim bất kì ai trong một đêm lạnh lẽo.