" Cánh đồng bất tận" là một tập truyện gồm nhiều truyện ngắn của nhà
văn Nguyễn Ngọc Tư. Thực ra trước khi có cuốn sách này mình đã đọc trước những
mẩu truyện này rồi khi báo Tuổi trẻ cắt nhỏ in theo kỳ. Tập truyện là những câu truyện ngắn kể về góc khuất của
cuộc sống con người miền Tây.
"Cách
đồng bất tận" là truyện ngắn cuối
cùng trong tác phẩm. Xuyên suốt cả tập truyện là những truyện ngắn buồn đến nao
lòng. Nỗi buồn man mác, mênh mang chứ
không dữ dội, ngùn ngụn. Bởi lẽ đó mà nó cứ hun hút, gặm nhấm cái tâm tư của
người đọc như mình.
Đó là nỗi buồn của người
đàn ông có đứa con tên Cải bỏ nhà ra đi để cho ông tất tả đi tìm khắp mọi nơi.
Và cuối cùng ông chọn cách ăn trộm trâu của người nhà để được bị bắt và được
lên ti vi để nói rằng: " Cải ơi, ba nè, về đi con".
Đọc nhiều sách hơn nữa: http://sachvanhoc.vn/
Đó là nỗi đìu hiu cô quạnh
của một Mút Cà Tha, cùng cù lao với những người dân xứ bản địa, nơi mà những đứa
trẻ lớn lên từng ngày mà chẳng chịu tìm về. Ấy là một nơi xa xôi hẻo lánh. Đến
mức mà một bác sỹ trẻ như Văn cũng rời bỏ để trở về với khói bụi của thành phố
dù được mọi người săn đốn nồng nhiệt vì sợ anh sẽ bỏ của để chạy lấy người.
Review tập truyện ngắn Cánh đồng bât tận |
Và đặc biệt là Cánh đồng
bất tận- câu chuyện được lấy làm tựa đề của cả cuốn sách. Cấu chuyện về số phận của 4 con người ở một cánh đồng vô danh
cho một miền quê xa lạ.
Là câu
chuyện của một người đàn bà với thân phận làm đĩ. Chị bị người ta đánh đập,
đánh ghen, giật áo, xé váy hay thậm chí là còn bị đổ keo sắt vào cửa mình của
chị trôi dạt vào một gia đình ghe nước.
Và người vô tình cứu chị lại chính hai chị em Điền. và từ đó với những nỗi buồn
người đọc đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Tìm hiểu sách miễn phí https://reviewsachvanhoc.blogspot.com/
Cứ thế mình bắt đầu đọc
cánh đồng bất tận với sự háo hức và hứng hởi. Ấy vậy mà càng đọc thì mình lại
càng thấy hụt hẫng. Mình không hề hụt hẫng về tác phẩm không hay mà là vì tác
giả viết chân thật quá. Tất cả mọi điều từ con người, những thân phận long
đong, bấp bênh của vùng sông nước, đến cả những sự cô đơn và bất lực khi không
có ai bảo vệ , những bất ngờ chẳng ai mong đợi luôn rình rập và có thể ập đến đến
bất cứ lúc nào trong cuộc đời họ.
Quá ta, ba bận với lối
văn phong đượm buồn ấy, Nguyễn Ngọc Tư đã đưa người đọc vào một khung cảnh đầy
sầu não của những mảnh đời héo hon. Tuy nhiên ở đó thì điều nổi bật và để lại dư
âm trong mỗi câu chuyện lại là tinh người, sự lạc quan và tinh thần vươn lên chẳng
hề bỏ cuộc của người dân Nam Bộ. Dù cuộc sống của họ có khó khăn như thế nào,
đau khổ đến mức nào đi nữa thì họ vẫn luôn lạc quan yêu đời.