Review Bà nội Gang- xto - Cuốn sách dành cho mọi thế hệ

Vừa qua, tôi đã đặt mua sách “Bà Nội Găngxtơ” của Nhã Nam. Tôi thích đặt sách online nên việc xem trước được những nội dung trọng yếu là hoàn toàn không thể. Nhưng cũng chính vì điều đó mà tôi cảm thấy mình bị kích thích và muốn khám phá câu chuyện mà David Walliams vẽ ra.

Câu chuyện bắt đầu với việc cậu bé Ben phát hiện ra bà nội mình, người mà cậu cứ tưởng là nhàm chán vì bà chỉ toàn ăn bắp cải, đọc sách và chơi xếp chữ suốt ngày, lại là một tên trộm nữ trang quốc tế. Và bà đang lên kế hoạch trộm bộ Báu vật hoàng gia được canh giữ trong tháp London. Và Ben đã xin được bà cho tham gia vào kế hoạch này. Nhưng mọi chuyện không diễn ra như dự tính. Và nhờ thế mà Ben phát hiện ra sự thật về toàn bộ chuyện này.
"Bà nội găngxtơ" là một cuốn sách vô cùng hài hước, có thể khiến bạn cười lăn cười bò từ đầu đến cuối truyện, bởi cách viết dí dỏm cùng những tình huống bất ngờ và hài hước, nhất là khi nó được viết bởi một diễn viên hài. Nhưng cuốn sách này không chỉ đem đến tiếng cười mà còn có cả những giọt nước mắt. Bà nội của Ben đã cố hết sức để khiến đứa cháu trai của mình không nghĩ mình nhàm chán nữa, để được có thêm thời gian ở bên cháu mình cho đến phút cuối cuộc đời. Và cậu nhóc Ben, khi vừa hiểu ra mong muốn của bà, thì lại không còn có thể gặp bà nữa. "Bà nội găngxtơ" chính là một cuốn sách như thế, một cuốn sách có thể khiến bạn cười và khóc.


Các bạn nên đọc cuốn sách này ““Bà Nội Găngxtơ” của David Walliams do Nhã Nam phát hành để hiểu được việc cần trân trọng và gần gũi với người lớn tuổi trong gia đình như thế nào. Cuốn sách được viết bằng một giọng văn hài hước nhưng không kém phần nhân văn và xúc động. Người cao tuổi cần được quan tâm nhiều hơn, đừng vội kết luận là mình không yêu họ chỉ vì họ nhàm chán. Nhàm chán thật sự là khi chúng ta không hiểu hết được họ, không mở lòng lắng nghe họ và bỏ qua những điều mà họ muốn chia sẻ với chúng ta.

Tôi gặp không ít người lớn tuổi và trong đó có chính ông bà của tôi. Các cụ thường lặp đi lặp lại điều mình đã hỏi, đã nói, luôn hỏi chúng ta về những điều bình thường mà bản thân chúng ta không muốn nghe đến. Để rồi khi bị hỏi quá nhiều, lười trả lời thì lại bỏ đi để mặc họ với những câu hỏi chưa bao giờ được trả lời. Họ chỉ muốn chia sẻ, hiểu con cháu của mình, còn bạn, những người trẻ tuổi, bạn đã thật sự muốn hiểu và quan tâm họ chưa?

Share this

Related Posts

Latest
Previous
Next Post »