Các cậu đã bao giờ tưởng tượng rằng sẽ thế nào nếu bỗng dưng một ngày thức dậy, cậu dần mất đi khả năng cử động: đứng, ngồi, điều khiển đôi tay? Sẽ ra sao khi đêm về nằm ngủ vẫn phải lo lắng liệu mình có nhắm mắt mãi hay không? Cuộc sống này liệu có còn ý nghĩa khi cậu buộc phải từ bỏ hết mọi ước mơ về tương lai? Biết được rằng dù có cố gắng đến mấy, nỗ lực đến mấy thì căn bệnh cũng sẽ không thuyên giảm, chỉ có tệ đi thôi? Những chuyện như thế mà xảy ra chắc là đáng sợ lắm nhỉ?
Ấy vậy
mà cô bé Aya mới 15 tuổi đã phải chịu nhưng nỗi đau này rồi. Hình ảnh một cô bé
26 tuổi trong " Một lít nước mắt" 11 năm phải chống chọi với căn bệnh Thái hóa
tiểu não nhưng chưa lúc nào cô thôi mỉm cười. Có lẽ chỉ bằng chừng ấy đã đủ để
độc giả muốn tìm hiểu thêm câu chuyện rồi.
" Một lít nước mắt" là một
câu truyện đã được chuyển thể thành phim. Truyện kể về cô bé Kito Aya 15 tuổi, bị chuẩn đoán mắc bệnh thoái hóa tiểu
não - một căn bệnh không thể chữa được. “Một lít nước mắt” là quyển nhật kí ghi
lại hành trình 8 năm chống trọi với bệnh tật của cô bé.
=> Đọc thêm tại : http://sachvanhoc.vn/
Đây không
phải một câu chuyện tưởng tượng trong sách với kết thúc có hậu, đây là một câu
chuyện thực, một bi kịch có thực. Căn bệnh không đột ngột cướp Aya đi, mà năm
này qua năm khác gặm mòn cơ thể cô bé. Nhưng dẫu căn bệnh vô phương cứu chữa,
không vì thế mà Aya buông xuôi, để mặc bất hạnh điều khiển cuộc đời mình. Mỗi
trang sách dẫu thấm đẫm nước mắt nhưng cũng tràn đầy nghị lực sống. Hình ảnh
Aya bé nhỏ kiên trì tập đi, tập phát âm, viết nhật kí,.. ước mơ một ngày nào đó
trở thành nhà văn, rồi kết hôn, sinh con, sống một cuộc sống như bao người bình
thường khác thường trực trong mọi trang sách. Cô bé đã làm tất cả với một niềm
tin rằng mọi chuyện sẽ khá lên, mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Trước khi
đọc truyện này, mình đã chuẩn bị sẵn tâm thế sẽ rất buồn rồi, vậy mà khi đọc
mình lại không khóc được. Aya mạnh mẽ vậy làm mình không thể khóc được. Hình ảnh
một Aya dẫu có tuyệt vọng về cuộc
đời, vẫn ngày nối ngày hy vọng được sống, sống cho đúng nghĩa con người với tất
cả những điều tuyệt vời, chứ không chỉ là một dạng tồn tại đến ngày ra đi. Nghị
lực, ý chí, kiên cường còn có từ nào hơn để dành cho cô ấy không nhỉ? Cô ấy tới
tận ngày cuối cùng đã dùng hơi thở cuối cùng để nói lời “Cảm ơn”. Cô ấy đã ra
đi, với lòng biết ơn với cuộc sống này. Cô ấy thực sự đã sống trọn vẹn cuộc đời
dù cho bất cứ lí do nào nữa.
Đọc nhiều sách hơn nữa tại:https://reviewsachvanhoc.blogspot.com/
Bên cạnh
hình ảnh Aya, mình còn không thể nào quên được hình ảnh của mẹ Aya. Một người
luôn hết lòng vì con. Luôn bên cạnh cô, ủng hộ và động viên cô. Mẹ Aya chính là
một phần giúp cô kiên cường và lạc quan đến như thế.
" Mình cảm giác có ai đó sau
lưng. Mình quay đầu lại… thấy mẹ đang lẳng lặng bò sát ở phía sau, mẹ chẳng nói
gì, nước mắt nghẹn ngào rơi xuống sàn nhà. Những cảm xúc đang kìm nén bỗng dưng
tuôn trào, mình khóc òa lên thành tiếng. “Cứ khóc đi con.” Mẹ ôm chặt vào lòng.
Đầu gối mẹ ướt nước mắt của mình, còn mái tóc mình thì ướt nước mắt của mẹ.”
Câu truyện khép lại với sự thương cảm nhưng không phải để người
ta buồn rầu. Mà là để cho chúng ta trở nên lạc quan, kiên cường hơn trong cuộc
sống dù cho bất cứ điều gì xảy đến.
Cảm ơn Aya
nhé! Riêng sự xuất hiện của cậu trên cuộc đời này đã là một phép màu rồi...