Mình biết đến " Vừa nhắm mắt vừa mở
cửa sổ" khi mình còn đang học cấp 2. Mình đã đọc qua vài mẩu truyện ngắn. Ngay
từ những trang đầu tiên đã khiến người đọc lôi cuốn bởi lời văn dí dỏm. Có lúc
khóc, lúc cười khi đọc. Nói về cuộc đời từ lúc sinh ra, đối mặt với những khó khăn
đầu đời, những cung bậc cảm xúc khác nhau khi lớn lên, cảm thấy yêu bản thân và
quý trọng bản thân mình hơn sau khi đọc tác phẩm này.
Tác phẩm được chia thành nhiều truyện ngắn nhỏ, mỗi truyện ngắn lại mang tới cho người đọc một câu chuyện nho nhỏ
khác nhau trong cuộc sống thường ngày dưới cái nhìn của một cậu bé 10 tuổi. Phải
chăng vì lý do này mà cuốn truyện lại nhẹ nhàng và trong trẻo đến thế? Cậu bé kể
về chính mình, về những người thân, những vật, những việc xung quanh cậu. Ở tác
phẩm này không có nhiều những nút thắt, những tình huống, câu chuyện li kì bởi
lẽ nó đơn giản là cảm nhận của một đứa trẻ bình thường về một cuộc sống bình
thường. Cũng có những câu chuyện đặc biệt và cũng nhiều những điều rất bình dị.
Chính sự trong sáng của tâm hồn trẻ thơ là sự cuốn hút đưa người đọc hòa nhịp
vào mạch truyện.
Review Tập truyện ngắn"Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" |
Những câu chuyện của cậu bé con 10 tuổi
cũng giản dị vô cùng. Chuyện về chú Hùng hàng xóm mỗi sáng lại chui vào tấm mền
mà cậu đang nằm ngủ và hỏi “Có ai ở nhà không?”.Chuyện về ông Tư bị mất tay vì
cứu một cậu bé trong chiến tranh. Chuyện cô giáo Hà có hai đôi guốc xanh, đỏ.
Chuyện cô Hồng mất con. Chuyện hai ông cháu người ăn xin tích tiền mua vườn.
Chuyện một “người lạ mặt” bí mật để lại những viên kẹo trên bàn sau giờ tan lớp…
Những câu chuyện “thuần trẻ thơ” đôi khi ngốc nghếch, ngô nghê, đôi khi khờ khạo
đến tức cười. Nhưng đằng sau mỗi câu chuyện là một bài học giáo dục đầy ý
nghĩa, bài học về sự cho đi và nhận lại, bài học về tình cảm gia đình, tình
làng nghĩa xóm… Những truyện ngắn như bài học cứ tự nhiên hiển hiện sau câu chữ, chứ không hề
sa vào lối viết khô khan, giáo điều.
Nguyễn Ngọc Thuần viết đẹp, nhẹ nhàng,
văn phong đầy chất thơ mà vẫn không mất đi cái hồn nhiên, nhí nhảnh của tuổi
thơ. Người đọc có thể ôm bụng cười trước những trò nghịch ngợm của tụi trẻ,
nhưng cũng có thể rớt nước mắt trước những câu chuyện cảm động về tình bạn bè,
tình làng xóm.
Phong cách mộng mị của Nguyễn Ngọc Thuần
được pha trộn từ những trang văn nhẹ nhàng, trong trẻo như một tiếng hát vang
lên giữa trời mưa, là những lời giản dị người cha dạy chú bé, những điều
"bố tôi vẫn nói", là những câu bông đùa vui vui giữa chú Hùng và chú
bé cùng những đoạn cực kỳ tâm linh và kỳ lạ càng về cuối càng xuất hiện với tần
suất nhiều, là những lời hát của chú bé trong nhà thờ về "Người mẹ vĩnh cửu",
là con dế chết, là chi tiết về ông lang vườn, cũng như là câu chuyện về những
con ngựa mang những kỵ sĩ áo giáp bay đêm qua núi đồi.
Với mình, “Vừa nhắm mắt, vừa mở cửa sổ”
thật sự là một bức tranh đồng quê dung dị, trong trẻo, sống động, đầy chất thơ,
lại chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu sắc. Tác giả Nguyễn Ngọc Thuần đã mang lại cho
tuổi thơ một món quà quý báu, và cho cả những người đã bước qua tuổi thơ một
khoảng vườn suy ngẫm: hãy nhắm mắt và mở lòng -mở cánh cửa của chính mình- hãy
nhìn cuộc sống bằng tất cả các giác quan để cảm nhận, để thấu hiểu, để yêu
thương, để quan tâm và để nhớ.