Mỗi tác phẩm của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh là một vùng trời tuổi
thơ đong đầy kỉ niệm và kì thật là ta đều tìm được những điều mới mẻ trong từng
cái thế giới ấy. Mình đến với Ngồi khóc trên cây cũng như cách mình đến với
truyện ngắn của Nguyễn Nhật Ánh.
Một cuốn truyện dài gợi lại nỗi buồn của những ngày đã xa
khi còn say mê đọc Mắt biếc, Nữ sinh, Trại hoa vàng…Ngồi khóc trên cây là một
câu chuyện với những cảm xúc thương yêu thuần khiết, chân thật, nhân văn, chạm
được đến cảm xúc của người đọc. Nguyễn Nhật Ánh viết những câu chuyện về tình
yêu thuở ban sơ giản dị mộc mạc, qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không không hề
gây nhàm chán, vẫn thu hút được người đọc.
"Chiều rớt nắng trên ngọn sầu đông. Tôi ngồi duỗi chân
trên cỏ, nghe nắng xuyên qua lớp vải. Trước mặt tôi, trong dòng sông Kiếp Bạc,
nắng đang đùa giỡn với cát."
Đây là đoạn mở đầu của truyện, một giới thiệu ngắn vô cùng
quen thuộc với các fan của Nguyễn Nhật Ánh, bởi họ biết mình sắp được nghe kể
câu chuyện của một "tôi" như kiểu Chương trong Còn chút gì để nhớ hay
Ngạn trong Mắt biếc.
Review Ngồi khóc trên cây |
Dễ đoán câu chuyện sẽ nói về một mối tình thơ dại của chàng
thanh niên tuổi mười tám đôi mươi với một cô bé nào đó, với bối cảnh là làng
quê Quảng Nam và chất liệu là những kỷ niệm tuổi thơ.
Vẫn là những triền đê, cái làng, cái quán, chợ… mà ta thường
thấy trong những câu chuyện của Nguyễn Nhật Ánh, song ở “Ngồi khóc trên cây”,
tác giả đã đem đến cho người đọc một câu chuyện tình rất trong trẻo diễn ra
trên ngôi làng Đo Đo thơ mộng. Câu chuyện xoay quanh mối tình đầu của cô bé Rùa
và chàng sinh viên Đông đang theo học ở thành phố về quê nghỉ hè. Mối tình đầu
trong veo ấy, sự ngượng ngùng, không dám bày tỏ, công khai tình cảm, cái cách họ
giấu giếm tình cảm, không dám làm cho nhau buồn chính là biểu hiện cho những
khát khao về một mối tình thơ ngây, đẹp đẽ.
“Ngồi khóc trên cây” quả thực là một cuốn sách không thể bỏ
qua cho những ai muốn tìm lại kí ức tuổi thơ, và như được chính mình trải qua
những cảm xúc yêu thương trong trẻo đầu đời.
Hãy đọc để thấy một Nguyễn Nhật Ánh quen thuộc, để hồi hộp
xem mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào, và để khóc cười với nhân vật. Ta dừng
thật lâu bên trang sách khi nhân vật tuyệt vọng trước trò đùa của số phận, hồi
hộp giở sang trang mỗi khi nhân vật có linh cảm xấu, rồi có lúc lại muốn lật thật
nhanh, như bước chạy của nhân vật đến với người mình yêu, vì mong đến lúc may mắn
mỉm cười với họ.